Luân Tâm

76. dòng sông lãng quên

Thân tặng Dương Quân (1)

Chân tay rồi cũng sẽ bỏ ta
Mắt môi tan biến với màu hoa
Trái tim khô héo thành dấu hỏi
Cơm áo lạnh lùng quên thịt da!
Những bãi cỏ non lỗi hẹn hò
Những đồi hoa trái hết thơm tho
Thơ tình cũng mực phai giấy nát
Bến vắng trăng khuya lạnh bóng đò!
Chỗ vui cũng hết trốn chỗ buồn
Mưa nắng đi về hết nhớ thương
Còn giọt sương nào vương lưới nhện
Cơn gió bạo tàn phá vỡ luôn?
Hoa lau rụng trắng bến sông đào
Thuyền đến thuyền đi sóng nước đau
Bọt bèo hốt hoảng quên tăm cá
Đêm tối còn ai cùng đếm sao?
Lời hứa trọn đời tay nắm tay
Má đào e thẹn dấu tóc mai
Nón che môi hẹn môi khao khát
Móng tay ngơ ngẩn dấu son phai?
Bụi bờ, gò đống dễ làm quen
Đường tối hết thơ: chẳng cần đèn
Sâu đêm tình tự quên dế khóc
Nhang khói không buồn bị bỏ quên!
Ai nhớ ai quên ai tiếc thương
Dấu chân tuyết phủ ôm mặt đường
Ngày tàn nắng xế đi qua ngõ
Tóc gội trưa hè hết gửi hương?
Dấu tay, màu mắt trong sách xưa,
Len lén trao nhau một chiều mưa
Chiếc khăn thêu tắt hai tên ghép
Cũng rã tan thành chuyện đời xưa!
Cành mục cây khô quá đau lòng
Gió qua đỉnh núi gửi buồn sông
Bụi hồng không nỡ quên gót đỏ
Cũng đành lủi thủi theo gió đông!
Còn chiếc bóng nào sợ lẻ loi
Bay qua bay lại kiếm chỗ ngồi
Hoài công thăm hỏi thềm tro bụi
Tìm chút mộng hồng đã xa xôi?
Xương cốt chậm tan sẽ bị đào
Dời đi dời lại mãnh hồn đau
Mưa bay gió cuốn khăn tang mất
Hoa dại cỏ may cũng nghẹn ngào!
Nghìn kiếp đam mê đã về đâu
Biển xanh sóng gọi cánh chim nào
Mây hồng lụa trắng không cho mộng
Hay mộng lững lờ hẹn kiếp sau?
Giọng nói tiếng cười chỉ dành riêng
Đêm xuân chăn gối sao lặng im?
Phòng hoa bụi bám đau chân nhện
Nhện đã chết khô dấu dịu hiền?
Bờ bến ngọt ngào đã hư không
Chỉ còn trơ trọi gốc ngô đồng
Thu về không lá vàng thay áo
Phượng hoàng rụng cánh hết... rỉa lông!
Lửa mắt... lửa môi... lửa bắt đền
Chỉ còn gió lạnh tủi rêu quen
Hoa tàn, bướm rã ve phơi xác
Lạnh lẽo bên dòng sông lãng quên…

Luân Tâm
MD 11/09/05
(1) Sau khi đọc xong bài thơ tuyệt vời “Lời Vĩnh Biệt” của nhà thơ Dương Quân, tôi thực sự vô cùng sững sờ xúc động, soi rọi lại những đau xót trong kiếp người, trong hoàn cảnh bi đát riêng mình... nên có “Dòng Sông Lãng Quên". “Lời Vĩnh Biệt” của DQ. đã được đăng trong “Tuyển Tập Mùa Thu", Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại, Trung Tâm Florida -ĐNHK xb, 2005, tr. 166-170.

Được bạn: vdn 28.12.08 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "76. dòng sông lãng quên"